Saturday 18 April 2009

tản mạn

End of May, 2007

Hôm qua anh H hỏi có nhớ Mĩ không? Bảo là không. Về HL giống như mới đi cách đây một tuần. Sáng nay nhìn cái student ID mới nhớ trường, nhớ campus, nhớ màu xanh những ngày đi bộ với Silvina.
Những nỗi nhớ đa số không đến ngay mà hình như mất thời gian để thấm dần trong người.

Cũng đã hai tối được ngủ ở HL. Sung sướng, sung sướng vì không mơ.

Nhìn ra cửa sổ bên ngoài từ nhà Phượng vẫn thấy lạ vì mình đang ở HL. Đâu đó thấy mình chỉ cần duy nhất là bình yên. Giống như già lắm vậy.

Hôm qua xem ảnh trong cái tập traveling in the U.S. mà mình in ra. Nghĩ hay là post một cái ảnh lên blog. Qua rồi. Hay thật, lúc có thì không nói, đến lúc hết rồi thì lại có thể để người khác biết là mình đã yêu con người đấy thế nào. Hóa ra có post ảnh lên thì cũng giống như ảnh để bàn thờ.

Hà Lan bé nhưng xinh, từ trên máy bay nhìn xuống. Nghe tiếng HL cũng không đau đầu mà chỉ thấy quen, thích, rồi cũng nói vài câu tiếng HL trở lại.

Tháng 5 này sinh nhật Tôm, sinh nhật ba, và ông ngoại. Bình thường những mùa hè trước tháng 5 cũng có thể đi biển, mua bánh bột lọc đem ra biển ăn. Trông cho trời đừng âm u để ra biển không có sứa.
Mình sẽ đi ra biển Non Nước để nhìn biển với 5 màu xanh khác nhau. 5 năm, vẫn chẳng thay đổi gì. À, có chứ, 5 năm trước thì có trông chờ còn bây giờ thì không trông chờ gì. Học được cách không hy vọng, expect cũng chẳng dễ dàng gì.


Trà viết blog đưa ra các nguyên nhân vì sao người ta yêu và hỏi mọi người lý do vì sao. Lý do của mình cũng đơn giản. Yêu để được cười đùa với nhau, để cuộc sống được nhẹ nhàng. Yêu để có người chăm sóc đến gia đình mình (hình như cái này không đơn giản). Tóm lại, yêu là social construction mà, cả xã hội thế, mình không đi ngược lại được, và mình là đứa muốn được bthg nhất. Nghĩ rằng mình muốn có một tình yêu bthg. Hình như cái khái niệm bthg của mình nó không dính đến đau khổ, tức là cũng không nhiều niềm vui?
Hôm ở sân bay OKC, trong Kitchen có đoạn Eriko nói những phụ nữ chưa trải qua despair thì sẽ không sống để tận hưởng được joy một cách thực sự. Lấy câu đấy mà an ủi chính mình. Despair.

Mình vẫn nói chuyện với Ngọc, hay có khi là nói chuyện với chính mình. Ngọc bảo con người nên thay đổi về cái nhìn đối với cuộc sống chứ không nên thay đổi mình. Hôm qua xem phim, thấy làm người ác cũng khó. Mình không làm người ác được vì không có đủ khả năng. Những kẻ máu lạnh, những kẻ thay đổi mình nhưng nửa vời, chưa thể ác hết là những kẻ thua cuộc. Bản chất của con người là tốt thành ra để thay đổi chính mình, làm cho mình xấu đi khó.

Còn mình, dù thế nào vẫn là một đứa sống thật cho dù cũng đã đóng kịch. Đóng kịch cũng không khó lắm, khi mình có thể quên đi được bản chất của mình là thế nào. Chỉ cần mất đi trí nhớ là có thể đóng được những đoạn muốn đóng thôi.

Nhớ và quên... Sống và chết.

No comments:

Post a Comment

random walk during my journey

no9blue - View my most interesting photos on Flickriver