Showing posts with label 2007. Show all posts
Showing posts with label 2007. Show all posts

Saturday, 18 April 2009

Dưới trăng

At least, I don't deny the past.
Baltimore, 2007, before Easter.


Tôi không biết. Ngày hôm nay có lúc tôi đã nghĩ nên đóng blog của mình lại, chỉ vì mình chẳng có gì tươi mới và những gì viết lên đây chỉ như những cặn bã, những gì xấu xí nhất trong người, khi mà không có ai ở bên cạnh để chia sẻ. Đa số những blog tôi viết, chỉ là những cảm xúc tạm bợ và nhất thời, ngay cả là suy nghĩ thì tôi cũng không thích chúng, vì đó là những suy nghĩ tiêu cực hoặc ít nhất làm tôi cảm thấy cái đầu mình rất tiêu cực. Tất nhiên tôi viết blog chỉ cho mình. Cái dạo tôi còn yêu, tôi nghĩ cũng chẳng viết về tình yêu của mình làm gì mà những gì mình phải viết sẽ là những bài ca ngợi về tình yêu cuộc sống, review về những bộ phim, những quyển sách tôi đọc. Thế mà tôi lại chẳng thực hiện.

Có những blog, hay chỉ là một vài blog lúc đọc làm tôi suy nghĩ, làm tôi yêu đời và tin vào cuộc sống. Ở nơi đó, mà người viết gần như là những con người hoàn thiện, cả trên mạng lẫn ngoài đời (mà internet và cuộc sống cũng chỉ là một mà thôi) tôi tìm thấy tình yêu, nhẹ nhàng, trìu mến. Có khi là tràn ngập nhưng có khi cũng chỉ là những tiếng cười, niềm vui và hạnh phúc ẩn hiện, được những con người sống và yêu hết mình cảm nhận đúng vào lúc họ đang ở trong nó. Tôi yêu những con người yêu nhau. Chẳng hiểu sao, đứa bạn thân nào của tôi cũng bảo đừng yêu đời nữa, yêu người đi. Đấy chẳng phải là yêu người sao?

Tôi bảo với N xem ảnh nó với người yêu, từ lâu rồi, cái ảnh đứng ở biển được một bà bán hàng rong chụp hộ, thừa chân và thiếu đầu thế mà tôi vui, tôi cười, cái cười không toe toét, không nhăn răng. Vì tôi thấy N ôm người yêu nó, vì tôi thấy nó hạnh phúc. Tôi thích đọc blog của chị GT vì ở đó tôi thấy sự vĩnh cửu. Dù biết rằng gia đình là một quá trình tiếp diễn và đòi hỏi những nỗ lực để làm mới , rằng gia đình, cũng như tất cả đều sẽ đổi thay, nhưng ở đó, tôi tìm thấy câu kết thúc trong những câu chuyện cổ tích, rằng 'họ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời'. Những con người, những chặng đường và người đồng hành... Có một ngày mùa đông tôi đã nói với anh rằng 'em đọc blog của T, trời lạnh, tay tê cóng nhưng lòng thì ấm.' Có lẽ mùa đông là mùa sưởi ấm những trái tim, từ những đôi bàn tay. Còn hôm nay, những ngày nay tôi nói rằng nhìn cây cối ngoài kia, cảm thấy như có lỗi vì mình không yêu nữa, có muốn cũng không được nữa. Tôi nói thế, mà thật sự có khi ước được thế. Nhưng nếu là sự thật, thì tôi cũng sẽ chẳng cảm nhận được tình yêu đang tan đi hay nhập nhòa trong người.

Có khi, tôi thấy rằng mình có thể bắt đầu một mối quan hệ mới vì mình muốn thế, và cái gọi là tình cảm nó cứ như sẵn ở trong người. Tôi đã kìm nén nó lâu rồi nhưng một khi đã hé ra được từ cái mặt đất cằn cỗi trong tôi thì chẳng thể ngăn lại. Thế nhưng tôi là một đứa du mục, tôi cứ đi hết nơi này đến nơi kia thì chẳng thể có một cái tình yêu gọi là thực tế. Thực tế ở đây được hiểu là gặp nhau, yêu nhau và được ở bên cạnh nhau mà không xa xôi, cách trở gì.

Đấy, nhiều khi tôi không muốn viết blog là vì thế này. Suy nghĩ vẩn vơ, lạc đi đâu. Nếu làm văn thế này thì sẽ rất dễ lạc đề. Ừ, tôi viết văn được điểm cao cũng phải cần có cảm xúc. Cảm xúc hóa ra cũng là thứ có thể nhào nặn hay tôi luyện nhỉ?

Từ lúc qua Mĩ đến giờ, tôi rất hay được nhìn thấy trăng. T thích trăng, vì nhiều lý do. Nếu bảo T viết sẽ hay hơn. Tôi thích sao hơn, vì sao là những thứ không thay đổi. Tôi lại nhớ những ngày cùng ba mẹ và em nằm trên bãi biển, ngắm trăng và sao. Cách đây gần 5 năm, tôi đã ước có một người với mình, lúc ở biển cùng bạn bè buổi tối. Thật buồn cười, chỉ vì một câu nói bâng quơ. Tôi chẳng coi đó là ngu ngơ của cái tuổi 16. Không được xác định rõ ràng, nhưng tình cảm, có bao giờ với tôi là rõ ràng. Có lẽ vì đọc blog của anh H, vì đêm rằm Hội An hay chỉ là vì tình yêu của anh đối với T mà làm tôi nhớ đến trăng. Hoặc là đọc blog của chị GT, với tình yêu mênh mông của hai người bạn đường trên dãy Ô Quy Hồ mà tôi nhớ. Đối với tôi, thật buồn cười, tình yêu của tôi thật nhỏ bé. Đó là lúc tôi mặc một cái quần ở nhà, khoác áo của anh, đi dép loẹt xoẹt ngước nhìn trăng vào một buổi tối trời trong. Cả hai bước đi, tôi được thu mình và nép người lại, bên anh.

tản mạn

End of May, 2007

Hôm qua anh H hỏi có nhớ Mĩ không? Bảo là không. Về HL giống như mới đi cách đây một tuần. Sáng nay nhìn cái student ID mới nhớ trường, nhớ campus, nhớ màu xanh những ngày đi bộ với Silvina.
Những nỗi nhớ đa số không đến ngay mà hình như mất thời gian để thấm dần trong người.

Cũng đã hai tối được ngủ ở HL. Sung sướng, sung sướng vì không mơ.

Nhìn ra cửa sổ bên ngoài từ nhà Phượng vẫn thấy lạ vì mình đang ở HL. Đâu đó thấy mình chỉ cần duy nhất là bình yên. Giống như già lắm vậy.

Hôm qua xem ảnh trong cái tập traveling in the U.S. mà mình in ra. Nghĩ hay là post một cái ảnh lên blog. Qua rồi. Hay thật, lúc có thì không nói, đến lúc hết rồi thì lại có thể để người khác biết là mình đã yêu con người đấy thế nào. Hóa ra có post ảnh lên thì cũng giống như ảnh để bàn thờ.

Hà Lan bé nhưng xinh, từ trên máy bay nhìn xuống. Nghe tiếng HL cũng không đau đầu mà chỉ thấy quen, thích, rồi cũng nói vài câu tiếng HL trở lại.

Tháng 5 này sinh nhật Tôm, sinh nhật ba, và ông ngoại. Bình thường những mùa hè trước tháng 5 cũng có thể đi biển, mua bánh bột lọc đem ra biển ăn. Trông cho trời đừng âm u để ra biển không có sứa.
Mình sẽ đi ra biển Non Nước để nhìn biển với 5 màu xanh khác nhau. 5 năm, vẫn chẳng thay đổi gì. À, có chứ, 5 năm trước thì có trông chờ còn bây giờ thì không trông chờ gì. Học được cách không hy vọng, expect cũng chẳng dễ dàng gì.


Trà viết blog đưa ra các nguyên nhân vì sao người ta yêu và hỏi mọi người lý do vì sao. Lý do của mình cũng đơn giản. Yêu để được cười đùa với nhau, để cuộc sống được nhẹ nhàng. Yêu để có người chăm sóc đến gia đình mình (hình như cái này không đơn giản). Tóm lại, yêu là social construction mà, cả xã hội thế, mình không đi ngược lại được, và mình là đứa muốn được bthg nhất. Nghĩ rằng mình muốn có một tình yêu bthg. Hình như cái khái niệm bthg của mình nó không dính đến đau khổ, tức là cũng không nhiều niềm vui?
Hôm ở sân bay OKC, trong Kitchen có đoạn Eriko nói những phụ nữ chưa trải qua despair thì sẽ không sống để tận hưởng được joy một cách thực sự. Lấy câu đấy mà an ủi chính mình. Despair.

Mình vẫn nói chuyện với Ngọc, hay có khi là nói chuyện với chính mình. Ngọc bảo con người nên thay đổi về cái nhìn đối với cuộc sống chứ không nên thay đổi mình. Hôm qua xem phim, thấy làm người ác cũng khó. Mình không làm người ác được vì không có đủ khả năng. Những kẻ máu lạnh, những kẻ thay đổi mình nhưng nửa vời, chưa thể ác hết là những kẻ thua cuộc. Bản chất của con người là tốt thành ra để thay đổi chính mình, làm cho mình xấu đi khó.

Còn mình, dù thế nào vẫn là một đứa sống thật cho dù cũng đã đóng kịch. Đóng kịch cũng không khó lắm, khi mình có thể quên đi được bản chất của mình là thế nào. Chỉ cần mất đi trí nhớ là có thể đóng được những đoạn muốn đóng thôi.

Nhớ và quên... Sống và chết.

Vietnam 2007

For things which have passed.

Saigon, 2007

Thoắt đấy, nhìn lại gần một tháng tôi không viết. Hôm qua ngồi trong Serenade với anh Trung, người yêu Ngọc anh cũng hỏi tôi dạo này có còn viết không. Tôi trả lời câu hỏi như nhiều lần trả lời mọi người. Rằng không viết thì tốt, nhiều lúc blog một mình, rồi mọi thứ cũng qua đi. Ừ đấy, qua đi nhanh thật, qua đi…

Cuộc sống đối với tôi dạo này bình thản, nhẹ nhàng trong cái mà tôi có thể expect. Về ĐN, chị Phương Anh hỏi có gì vui ko em? Tôi trả lời cũng như những lần khác về nhà. Về nhà để quay lại nghe mọi người nói mình già đi, về nhà để nhận ra rằng mình vẫn còn nhiều trách nhiệm, hay cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Và về nhà để nằm ngủ với mẹ, để them được ăn cháo bí đỏ, khoai môn mẹ nấu.

Tôi cứ đi, và rong ruổi. Tôi đi chơi nhiều, nói rằng vì đấy ko phải nhà của mình. Những lý do và chứng cớ, rồi bạn bè,… Tôi bị nhầm lẫn, không còn biết cái nào là thật. Ừ, là thật, thật như câu nói của TG vào ngày 24/12.

Về ĐN, tôi lại đi với Hoàng. Hoàng đến nhà bà ngoại, trời mưa và chở tôi lòng vòng ngoài phố. Hai đứa thân nhau, một tình bạn gần gũi, cũng ko hẳn là vui với nhiều tiếng cười. Lần nào về nhà tôi cũng đi với Hoàng. Cũng là một người bạn tri kỉ. Trời mưa, tôi và Hoàng vòng lại khi đang trên đường chạy lên Bãi Rạng. Tôi vẫn chưa lên lại con đường dốc một bên là biển trên cái dốc ấy từ dạo trước về. Dạo trước về tôi đi với gia đình, đầy đủ 4 người và ba chụp ảnh cho tôi, cái ảnh trông trẻ con lùn chũn.

Tôi gặp nhiều bạn bè ở SG, nhiều đến mức ăn cơm ở nhà một tuần một lần. Những người bạn mới, những người cảm thấy thú vị để lien lạc với nhau sau đó, rồi bạn cũ, rồi những người ở HN vào. Chẳng biết từ bao giờ trước mắt mọi người tôi là người có nhiều bạn, có quan hệ rộng. Tôi cũng trả lời rằng mình có nhiều bạn, khi nghĩ đến những người mà tôi coi là quan trọng, là thi thoảng trong đó cái mà tôi coi là tri kỉ. Như Ngọc, như Vân, Trà, chị dominotism, người yêu quý nhau chỉ qua esnips? Hôm nọ buổi tối nhận được msg của isolabuca, anh bảo ‘thanx em QA hâm’ cũng làm lòng thấy vui, vì mình hâm thật, và được coi như trẻ con. Chị Giang Hồ thì cũng đã qua lại HL. Lúc từ nhà chị đi về nghĩ mình phải ôm trên blog vì ở ngoài hai đứa con gái chẳng ôm nhau được. Tôi nghe về chị hthg từ khi mới qua HL, cũng là một người có quan hệ rộng. Thế mà, cái quan trọng đối với tôi là việc tôi coi người đó có quan trọng với mình không. Chị G với tôi, thấy quý nhau hơn chắc vì những gì giống nhau, vì cái phần không thay đổi được phát hiện ra từ cái đêm uống rượu trong nhà sàn. Có những hôm đi với N, (dancing) partner của mình, tôi thấy mình dù sao còn sướng hơn chị G. Bởi vì tôi ko yêu N, tôi không phải trải qua những cảm giác yêu thương để phải tự kìm nén bản thân, không phải hạnh phúc để rồi đau khổ. Tôi mà, một người bình thường và chỉ mong mình là người bình thường.

Ngọc hỏi nếu thế này thế kia thì tôi có yêu N ko. Tôi trả lời rằng không. Vì tay TG ấm lắm. Vì khi tưởng tượng ra cảnh đi bên anh tôi vẫn còn thấy che chở. Tôi chẳng biết TG thế nào. Đóng blog lại với TG từ lâu, tôi nghĩ cũng chẳng sao, mình đã đóng lòng lại với TG rồi mà. Tôi cũng chẳng biết gì về anh, blog thì chẳng thấy. Những cái friend list hay quick comment cũng chẳng có gì. Chỉ biết ông ngoại TG mất. Ông gần gũi với mẹ anh. Lúc trước, tôi cũng nghe anh nói chuyện có nhắc đến ông. Chắc cũng là một phần quan trọng. Nhưng không biết bây giờ thì sao. Lòng người mà, thay đổi.

Không biết cuối năm nay Vân về chưa. Nhiều khi nhớ nó, thương nó. Nhưng nhìn nó thì vẫn thấy sướng. Con Vân béo trắng. (Như tả heo :D) Còn chị G, bao h xong có về lại VN ko. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn người vui vẻ, không sóng gió. Nhưng cũng là tôi, biết rằng con người mình, lại sẽ cư xử một cách bồng bột. “Đọc truyện được tưởng tượng, thích nhỉ?”, những giấc mơ, tiềm thức, thực tại,… Tôi không thích mơ, không thích tưởng tượng. Tôi cũng không biết mình có đang và còn có thể sống hết mình, sống mà không suy nghĩ được không.

Vietnam, nostalgia

(Saigon, September 2007)

Nhớ HN. Nhớ mùa thu trên gác xép Cửa Nam. Nhớ lòng đầy tràn niềm vui khi đứng ở cái hành lang nhỏ gắn bó với mình từ thời bé con, 19 tháng tuổi. Nắng mùa thu ở HN vàng trong, lung linh như đã được gạn đi nhiều ánh vàng. Vì nắng mùa thu HN se lạnh, mơn man. Nỗi nhớ HN, cái đất làm cho mình già đi, cái đất làm con người ta phức tạp ko dai dẳng, ko cồn cào nhưng luôn nhấm nhẳng.

Tôi đã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống ở SG, cũng như chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm việc trong một ngân hàng. Vậy mà, tất cả những điều chưa nghĩ đều đang là sự thật, một sự thật tốt đẹp chẳng có chỗ nào để phàn nàn. Đã tự bảo mình vào SG này để chạy trốn, chạy trốn những cái nắm tay, chạy trốn xe taxi đậu đầu phố Cửa Nam, chạy trốn cái khoảnh khắc lúc mình nằm trong lòng kẻ khác. Thế mà vào đây, mọi thứ, mọi người làm tôi quên đi rằng mình vào SG, chạy trốn. Công việc ko nhiều quá nhưng cũng đủ để chiều chạng vạng mới về nhà. Hàng ngày bước vào tòa nhà đắt nhất SG, bóng loáng và sang trọng như cái mà tôi muốn với nghề tài chính. Công việc và mọi người ở ngân hàng giữ tôi ra khỏi những suy nghĩ nhàn rỗi và tiêu cực, có lẽ vậy. Rồi bạn bè. Chẳng biết từ khi nào tôi có nhiều bạn bè như thế này. Đối với tôi, cũng chẳng phải là nhiều lắm, thế nhưng hầu như chẳng mấy khi nấu cơm ăn ở nhà. Tôi enjoy hay có những cảm giác tốt được tiếp xúc với mọi người. Vì tất cả những điều đó, tôi cho rằng hay tự thuyết phục mình rằng sự bận rộn giúp tôi thoát khỏi những blog và nghĩ suy của một bà cụ non làm mối mọt bản thân.

Tôi là một kẻ biết hưởng thụ và may mắn, có lẽ như lời ông thầy bói là “sướng từ trong trứng sướng ra”. Tôi thích những quán café ấm áp và đắt tiền hay những bar café nhạc sống. Tôi thích ngồi trong những quán ăn không chỉ ngon mà còn phải đẹp đẽ. Với mức lương thực tập của HSBC, tôi vẫn có thể treat mình như thế. Hình như, cũng là một mức độ may mắn nào đó, những người đi với tôi là những người giàu, giàu vì bản thân hay bố mẹ. Quan trọng, họ không phải là những kẻ ăn bám. Chính nhờ thế, những vướng bận tiền bạc ko phải là vấn đề của tôi, ít ra là cho đến bây giờ. Thế mà tôi cũng làm thêm, cũng trải qua bao nhiêu công việc mà bố mẹ thấy mừng rỡ khi bàn tay con gái mình chưa chai.

Lại lan man, lạc đề. Tôi vốn thế, và ăn nói ko logic. Thế mà nhiều người cho rằng tôi có khiếu ăn nói. Người miền Nam ở SG thì nghĩ vì tôi là người miền Bắc. Tôi hay có cái suy nghĩ sợ những điều trừng phạt, sợ những thứ rất vớ vẩn. Chẳng hạn như hồi cấp 2 đi học, tôi nhiều khi không dám mặc quần áo “đẹp đẹp một tí” vì sợ bị điểm thấp. Có lẽ một phần do mẹ tôi bảo cuộc đời là một con số 0, kiểu sướng trước, khổ sau, khổ trước, sướng sau. Sau này, tôi cho rằng số phận mỗi người như đã được an bài. Có những người sinh ra đã sướng hơn người khác. Tôi không còn suy nghĩ chống lại những người được nhiều người khác quý mến (vì họ đã được nhiều người ưa chuộng mà).

Ngân hàng vừa có một đợt moving. Phòng tôi vẫn được ngồi ở tòa nhà Metropolitan ngay đối diện nhà thờ Đức Bà. Tôi, một đứa thực tập (xin vào với vị trí thực tập) có hẳn một workstation, cái mà tôi được biết rằng chẳng mấy intern đựợc có. Mà chẳng hiểu sao, tôi có cái ngạo mạn, cho rằng mình hơn hay đáng được đối đãi tốt hơn các bạn intern khác. Nói chuyện với HR, người ta bảo tôi tham vọng. Nhưng định nghĩa hay khái niệm về hạnh phúc của tôi thì khác. Cái hạnh phúc mà khi gặp lại TG, anh hỏi tôi nó thế nào tôi nói rằng tôi không muốn nói ra với anh. Tôi không nói thì anh cũng vẫn biết, nếu anh vẫn còn là người đã gặp tôi ở Ciao, một ngày cuối năm. Mà lạ, chuyển lên chỗ mới, tôi có một cái gối màu đỏ hình trái tim. Tôi chưa bao giờ có những thứ “tình cảm” thế này. Ko biết ai đặt vào. Tôi oang oang bảo “em có cái gối trái tim đỏ chót”, “cái gối “tình yêu và hạnh phúc” như những gì viết trên gối. Ngẫu nhiên tôi có cái gối nhưng cố tình tôi đọc hai từ đó lên cũng như những thứ phù phiếm và nhẹ bẫng bay lơ lửng. Mà tình yêu và hạnh phúc, chẳng phải là những thứ khó nắm bắt nhất đấy sao?

Tối qua tôi ở trên cái sàn gỗ cũ kỹ ở “Cửa sổ mặt trời”. Tôi nhắm mắt, ngủ. 15’ đấy, trước mặt một người khác phái không thể làm người ta ngủ mà không ý thức. Nhưng những giấc ngủ dài và những giấc mơ của tôi, cũng chẳng thể tránh khỏi cái sự vô tâm, ko ý thức khỏi cuộc sống ban ngày. Ừ, nhưng ban ngày tôi là một đứa vô tâm rồi còn gì. Trước đấy tôi đã nghĩ tới mẹ. Mẹ chẳng bao giờ có thể tận hưởng được cuộc sống như tôi. Tôi nhắm mắt, trong những giai điệu của “Cửa sổ mặt trời”, những giây phút thảnh thơi mà tôi ý thức được. Tôi tự bảo mình nhắm mắt để sớm mở mắt, thảnh thơi để sớm vướng bận. Vướng bận cũng là một hạnh phúc.

Saigon, December 2007

Một hôm, một người đã hỏi tôi ‘QA thấy mình là người tình cảm hay lý trí?’ Tôi bảo ‘tùy’. Rồi sau đó nói ‘tớ là người lý trí’, vì tôi lý trí với người đối diện. Tôi phát hiện ra những bạn bè thân của mình đa số là những người rất conflict. Còn tôi thì chắc là không, ít ra là trước mặt con người. Ừ, thế mà cái hoang liêu, cái bất cẩn và không cần gì, không cần ai nhiều khi cứ trỗi dậy trong môi trường văn phòng, trên khu đất đắt nhất Sài Gòn này.

Tôi nhớ buổi chiều đi cùng Fan qua cầu Long Biên, qua những triền đê, qua những ngõ nhỏ đã được đổ bê tông để đến Bến Trăng. Bến Trăng là một nơi được con người cặm cụi tô vẽ nên dù cho những quả bưởi có được nắng chiếu vàng hay lung linh tôi nhìn những quả khế thì đó vẫn là một nơi ‘có người’. Nhưng cái cảm giác vui khi nhìn mấy con Vàng đứng trên con đường làng, những cọng rơm và những đống gạch… Tôi nhớ lúc ra khỏi Bến Trăng, đằng sau ngôi nhà gạch bé tôi lại nhìn thấy sông. Tôi lại nhớ và đã nói với Fan rằng mình ước khi chết, sẽ được đốt thành tro và thả xuống dòng sông. Sông nào cũng được, con sông xanh ở Huế quê tôi hay sông Hồng, hay nếu được hơn và có lẽ là hạnh phúc nhất, tôi chết trong lòng Trường Giang.

...

If only I knew

(December 2007)

So I am sitting here, at my work station, at HSBC, in Metropolitan, on Dong Khoi street. Search for it on Google, you’ll see how luxurious it is to see how safe and luxurious things I have experienced. That is not a big thing, I’m used to these things, or at least I assure myself so. Like spending a day on 23rd floor of Sheraton, I had an acquainted feeling though I hadn’t been there before.

But I am going to leave this place; I have known that from the beginning. I have lived here, in Sai Gon for 6 months. For several times I have told myself that I’m not sure if I want to live here. Hanoi is still something in me. I can get along with people, with places as I have been a wanderer.

I’m lost. In this place I have been lost, these days. I’m not sure, again, if this feeling has come to me when I was in Amsterdam, when I was in Germany, in Austria, in Maryland, in New York, in Oklahoma. I think I had none. I am again going. Life is said to be a journey and that fact is true for me. I enjoy every thing on every trip or at least I have learnt so. Yet now, I am here, unsettled. What would you say about a girl, only 22 and want to settle? You would say that she has to enjoy life, to gain experiences, and those blah blah things, wouldn’t you? I don’t know. I have told myself, today that I don’t want experiences though I remember how I liked me being experienced, telling people places I have been, things I have done.

I can’t figure out myself, my wishes for the near future. How I want those fortune-tellers to say that I will be single, that I will spend time traveling alone, being alone, a nomad, a wanderer. Yes, I would be so, if my Father is still with my Mother. I don’t know how an experienced person means. If it means being in several places, doing the meaning work? What is the meaning work? I am now coming back to 15, 16 when teenagers what the meaning of life is. For me, it is just that you have a happy family. I know that I can not leave out my career, but from the inside, family, perhaps, yes, just perhaps, is the most important thing to me. Thus, I’m not lost because of the feeling of unsettled. I don’t like ‘feelings’. It reminds me of him, of the damn things that I have gone through. Am I starting again? I don’t like invisible things. But yet, what I am going to gain, in the near or even long future is just those invisibles. I can’t use the F word to the person that once made me think about settling, about working, about having a family. If only I could!

To people, I still see the life ‘pink’. I still love life. Yes, I do. But today, I see the solution for me to kill the sadness inside is killing myself. Yes, only suicide can work. Fortunately, I still want to live, to see “what a wonderful world”.

I am a coward. I don’t live life to the fullest as I don’t want to love a particular person. I don’t want love. Love for me is hurt. I don’t like myself crying, I’m afraid of people seeing me crying. He saw it. But he is no longer with me. And so here I am, with other people, an insensitive creature.

I am having the feeling of regret of HSBC. Yes, coz when I am here, am just a small thing, but still a thing. I can go nowhere to get rid of the negative in me. I love people, in front of those I am different, I show my happy side but I am still real, real with me, real with others. The sadness, the happiness comes to me wherever I go. Did I tell myself that life is more precious and more beautiful with the ups and downs?

I am going. I know the time I will come back, but not very sure. I have never before had a need of being in Vietnam like this. Don’t I belong to this place? Or is it me that belongs to no one and no where?

If only I knew that I would be alone, forever.

Friday, 17 April 2009

There are different directions.

(Spring break 2007)


I am now at the train station again, to get to the airport, in less than two weeks. The other one was getting to Chicago. I was late at that time. I missed the train and had to catch another one which was 25 minutes later. This time, I will have to catch the one which is 1 hour and ten minutes later. I say to myself, it will be okay, I’ll get to the airport on time. Last time I got off the bus taking me to the check-in half an hour before the plane was leaving. And this time, I don’t know. But I feel normal, there’s nothing to be rushed. There’s nothing to be worried. I’ll wait. It’s not that I don’t want to loose 25 bucks calling a cab, it’s just that I’m even, or sober or whatever it’s called.


I sat beside a guy. He was reading The Economist too. And then he started talking on the phone. I heard standard deviation, valuation, nominal interest,… Before that I got out of my bag a book. I always carry a book or a newspaper. That’s perhaps why I have gained a lot of things waiting for public transport since I came to the Netherlands. And my eyes ‘ve got worse. I didn’t concentrate. Not because of that guy. But because I was thinking. I don’t know why my imagination is so vivid. Last time when I was late for the flight to Chicago, I told myself if I couldn’t catch it, I would buy another ticket. I couldn’t miss meeting Dominotism and the lunar new year I had been looking forward to. And now, I’ve started thinking I would buy another ticket, but not to LA. It’s not my first thought. I check the price ticket to that place once in one or two weeks, even before getting out of the almost-empty campus today, I checked it again and it was more than $500. Crazy me, I did thing that I know it wouldn’t happen. I can imagine me getting in the airport with the ticket to LA, and then I started rushing toward the gate (like two weeks ago). The stewardess would not see my ticket clearly and then I would get on the plane where I don’t even know I want to get there and whether I’m expected or not.


Oh, I didn’t know that writing is really killing time. I write fluffy thing, talking to myself. Poor a poor soul. I’m now seeing the people at my school. I like my school but I don’t like those kids much, honestly. They are rich or to be precise, their parents are rich. But they still have to go to the train to go home. That’s like me. When I was walking uphill with my suitcases to the bus stop to go to the train station, I thought myself ‘I’m not the person who can bear poverty. I’m spoiled.’ I didn’t know that. I was totally ok when first got to the Netherlands. But I was not ok when I got here and sometimes sitting on a bus, I’m not okay. There’re black people. I work and play with black kids every Friday morning. I like them and they like me. But still black people on public transport and me, in Baltimore. I was used to be in the car, beside my … That spoiledness in me, it doesn’t even happen with my parents. At home, I’m the older sister. I wasn’t spoiled at all. But I was indulged, my mom did me almost everything. My little brother bought breakfast and gave me when I got up late. How spoiled I am, I’ve just realized now.


I didn’t know that I have the ability of talking nonsense. This is how I talk to myself. But I talk to myself more than this. I couldn’t and can’t tell a person that I miss him. I told Ngoc. It’s funny. When I miss her, I told him and when I miss him, I told my other soul. I usually do what I want, without thinking about the effect. But now I have to restrain myself, from what? From talking with him or whatever, even thinking of him. It only makes thing worse when we meet each other. Friends, it’s always fun and a lot of laugh. I said that I knew how to be a friend, to him. But I don’t think I can, indeed. Too many puzzles in a person, it takes a lot of time for those puzzles to be put together before a picture can be seen. I like playing jigsaw puzzle but I don’t think he likes. We’re such different people.


I imagined me today, calling him and telling him that I am heading to the place almost nobody want to be. And he'll go pick me up. Yeah, I should be thankful now I’m free, you set me free. But my mind are not absolutely free though there were times I thought it was. I was sending a msg “I’m going to L.A.” when I missed that person so much. I sent my mom a short email just to let her know too. Yesterday, we were talking about family, what a family in both biology and sociology in class. People mentioned about support, financial and emotional, about love, intimacy,… I said about security and safety. Then we were asked if there were anyone else that we have or feel those things besides family and I raised my hand. Just for a variety of reason, I put him in the group family in my Y!M list. I don’t change. I did but I can't stand that. I can't see change so I put him back again in that group. Now I don’t do those stupid thing. I don’t know what he is to me. Sometimes nothing and everything are just the same, I thought when I was walking out of the dorm today.


People keep asking me how we are, if I love him, like him. I deny. I say I don’t. I have reasons. Love to me is reciprocal. I thought that love can be a selfish thing, when I just love him for myself, so long as I don’t feel empty. But talking about feeling, when he said what he felt, the reason why we are far away, I respected it, because it’s feeling. But I cant keep that love for myself. What’s the point of loving a person and don’t say, cant say or express. Actually, I did. But what he said was more sincere, I have to say. At least he did love me and he could say it when he meant so.

I have learnt to behave right when I got home last year. Even my aunt and my cousin said I had changed, positive change, when I know how to adjust myself. Family is not a stable thing. It’s also an ongoing process. But I don’t do that to him. That’s why I have had to say I’m sorry more than one time. I never said sorry to my dad sincerely. I don’t know if he wants to get rid of me or not. But I do want to get him out of my mind. But at that times, I feel I’m empty. Positive or negative emptiness, it’s empty. I always create storm, for myself. And I’ve realized that I love it. I don’t like my childishly sophisticated self at all. Perhaps that’s what he hates about me. Everybody likes simplicity.

At the train station, people are leaving. And I still can concentrate on my writing. I couldn’t do anything because I felt something in me when seeing people leaving campus. Luckily I’m not the last one leaving. Luckily I have my friends to stay with in this spring break. Today is so beautiful but when I got out of class at night yesterday, it was raining. I was going in the rain, singing ‘Rung xua da khep’. If only it could close.

Beside the shadow of Murakami

(Spring 2007)

You know what, I would rather have you die than see you damaged, being damaged by yourself. It's the fact, everybody will be damaged, sooner or later but watching you... I don't know if you understand. This is may not for you either, I'm just talking with the person who loves me or at least once knew he loved me. I say 'who loves me', not whom I love. You and I, we're projections. You have so many faces, I know. I don't know why I believe it's you the person whom I've seen for years. You know I see everybody good and nice and you know how I see you. Are you or parts of you, by any chance shaped by the way I've looked at you? I can't say logical things and especially to you, I can't say logically. After all, what's emotional should not be rational. As I told you the day when you told me you felt good talking to another girl, you could talk things that you did not normally talk to anybody, even to me, at that moment I just felt happy for you. On the way walking, I imagined you and her, that girl. And I would rather see you, be happy with whoever will be your wife in the future, with your family because that's what I've been imagining about you since we had our first date. I also told you later that I felt as a loser but it's the feeling existing for a short time. I'm now again myself. I still smile and laugh. I still feel thankful to be in this world and I know what I want to have. I haven't changed, I don't change, I can't. And because you're the projection of me, I don't want to see you change even though I know everything does change. Time flies and people die but somehow, I still believe in 'the four seasons', the fact that everything changes and then turns back again. People after all don't change but thanks to those, they realize how precious and beautiful things are.

I told you that I would delete everything about you when you get engaged. When I delete, it's forever. Things just should exist when they're in necessity. My heart still bounces when I see you, by any means. I still can imagine I talk to you and turn away coz I can't restrain the tears inside me. I don't want you to see that because you no longer love me. You won't hold me and pull me toward you. I know my love was just a selfish thing when I was with you. I need the feeling of being protected. I feel a shelter being with you, inside you. I may have tried to convince myself that you were for me. But if it's not that... You can't hold me, you can't put me into you if you don't love me. We did not communicate much when we were with each other. Yet don't you think it was the communion when you wanted my skin to go under yours, when I breathed you while you were trying to put my body into you? One day, I thought that it would be so releasing for me if I would not meet you again. I'll forget them all. I know I have that ability. But I still have to meet you, it's the fact. We can not run away from each other for good, we can't deny each other's presence.

I probably haven't loved you. 'Coz I don't know when it started. How could I feel protected being with you the first time if I didn't know you and the 'you-and-me'. I sometimes think I can never be loved anymore. Nobody will accept me if he knows I've loved you this much, if I actually have had. People say about 'virgin', I don't consider I am as 'we are more than our physical body'. You and I, will be detached, will be without-feelings persons when we meet again as you no longer love me. It was funny when you said you could still arisen my feelings. You can't. As I said, they're projected, you can't do it if you don't have your own feelings. I'm again talking about feelings. I have, for many times wished I didn't have them. Then I wouldn't be a human any more, I would be some substance, without shape. I've gone find for those so-called 'feelings'. I've realized that I did have those, not only with you. But that's that. Those people are friends, whom I treasure too, still they're not you. I've realized that once targets and goals are set, it will be much easier to get what I'm looking for. Setting goals is somehow like turning some emotional things into rational. To get rational things is easier, a lot, not like those worthly-cursed emotions, which I have to you.

You and I, separate persons. So don't consider what I have been talking is for you, to you. I just talk to the one who knows that he loves me, knowing, not feeling. As feelings can turn their back and go for a walk, come back or not but acknowlegement is another thing. Yet, knowing ourselves is difficult, I understand.

random walk during my journey

no9blue - View my most interesting photos on Flickriver