Saturday 18 April 2009

Vietnam, nostalgia

(Saigon, September 2007)

Nhớ HN. Nhớ mùa thu trên gác xép Cửa Nam. Nhớ lòng đầy tràn niềm vui khi đứng ở cái hành lang nhỏ gắn bó với mình từ thời bé con, 19 tháng tuổi. Nắng mùa thu ở HN vàng trong, lung linh như đã được gạn đi nhiều ánh vàng. Vì nắng mùa thu HN se lạnh, mơn man. Nỗi nhớ HN, cái đất làm cho mình già đi, cái đất làm con người ta phức tạp ko dai dẳng, ko cồn cào nhưng luôn nhấm nhẳng.

Tôi đã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống ở SG, cũng như chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm việc trong một ngân hàng. Vậy mà, tất cả những điều chưa nghĩ đều đang là sự thật, một sự thật tốt đẹp chẳng có chỗ nào để phàn nàn. Đã tự bảo mình vào SG này để chạy trốn, chạy trốn những cái nắm tay, chạy trốn xe taxi đậu đầu phố Cửa Nam, chạy trốn cái khoảnh khắc lúc mình nằm trong lòng kẻ khác. Thế mà vào đây, mọi thứ, mọi người làm tôi quên đi rằng mình vào SG, chạy trốn. Công việc ko nhiều quá nhưng cũng đủ để chiều chạng vạng mới về nhà. Hàng ngày bước vào tòa nhà đắt nhất SG, bóng loáng và sang trọng như cái mà tôi muốn với nghề tài chính. Công việc và mọi người ở ngân hàng giữ tôi ra khỏi những suy nghĩ nhàn rỗi và tiêu cực, có lẽ vậy. Rồi bạn bè. Chẳng biết từ khi nào tôi có nhiều bạn bè như thế này. Đối với tôi, cũng chẳng phải là nhiều lắm, thế nhưng hầu như chẳng mấy khi nấu cơm ăn ở nhà. Tôi enjoy hay có những cảm giác tốt được tiếp xúc với mọi người. Vì tất cả những điều đó, tôi cho rằng hay tự thuyết phục mình rằng sự bận rộn giúp tôi thoát khỏi những blog và nghĩ suy của một bà cụ non làm mối mọt bản thân.

Tôi là một kẻ biết hưởng thụ và may mắn, có lẽ như lời ông thầy bói là “sướng từ trong trứng sướng ra”. Tôi thích những quán café ấm áp và đắt tiền hay những bar café nhạc sống. Tôi thích ngồi trong những quán ăn không chỉ ngon mà còn phải đẹp đẽ. Với mức lương thực tập của HSBC, tôi vẫn có thể treat mình như thế. Hình như, cũng là một mức độ may mắn nào đó, những người đi với tôi là những người giàu, giàu vì bản thân hay bố mẹ. Quan trọng, họ không phải là những kẻ ăn bám. Chính nhờ thế, những vướng bận tiền bạc ko phải là vấn đề của tôi, ít ra là cho đến bây giờ. Thế mà tôi cũng làm thêm, cũng trải qua bao nhiêu công việc mà bố mẹ thấy mừng rỡ khi bàn tay con gái mình chưa chai.

Lại lan man, lạc đề. Tôi vốn thế, và ăn nói ko logic. Thế mà nhiều người cho rằng tôi có khiếu ăn nói. Người miền Nam ở SG thì nghĩ vì tôi là người miền Bắc. Tôi hay có cái suy nghĩ sợ những điều trừng phạt, sợ những thứ rất vớ vẩn. Chẳng hạn như hồi cấp 2 đi học, tôi nhiều khi không dám mặc quần áo “đẹp đẹp một tí” vì sợ bị điểm thấp. Có lẽ một phần do mẹ tôi bảo cuộc đời là một con số 0, kiểu sướng trước, khổ sau, khổ trước, sướng sau. Sau này, tôi cho rằng số phận mỗi người như đã được an bài. Có những người sinh ra đã sướng hơn người khác. Tôi không còn suy nghĩ chống lại những người được nhiều người khác quý mến (vì họ đã được nhiều người ưa chuộng mà).

Ngân hàng vừa có một đợt moving. Phòng tôi vẫn được ngồi ở tòa nhà Metropolitan ngay đối diện nhà thờ Đức Bà. Tôi, một đứa thực tập (xin vào với vị trí thực tập) có hẳn một workstation, cái mà tôi được biết rằng chẳng mấy intern đựợc có. Mà chẳng hiểu sao, tôi có cái ngạo mạn, cho rằng mình hơn hay đáng được đối đãi tốt hơn các bạn intern khác. Nói chuyện với HR, người ta bảo tôi tham vọng. Nhưng định nghĩa hay khái niệm về hạnh phúc của tôi thì khác. Cái hạnh phúc mà khi gặp lại TG, anh hỏi tôi nó thế nào tôi nói rằng tôi không muốn nói ra với anh. Tôi không nói thì anh cũng vẫn biết, nếu anh vẫn còn là người đã gặp tôi ở Ciao, một ngày cuối năm. Mà lạ, chuyển lên chỗ mới, tôi có một cái gối màu đỏ hình trái tim. Tôi chưa bao giờ có những thứ “tình cảm” thế này. Ko biết ai đặt vào. Tôi oang oang bảo “em có cái gối trái tim đỏ chót”, “cái gối “tình yêu và hạnh phúc” như những gì viết trên gối. Ngẫu nhiên tôi có cái gối nhưng cố tình tôi đọc hai từ đó lên cũng như những thứ phù phiếm và nhẹ bẫng bay lơ lửng. Mà tình yêu và hạnh phúc, chẳng phải là những thứ khó nắm bắt nhất đấy sao?

Tối qua tôi ở trên cái sàn gỗ cũ kỹ ở “Cửa sổ mặt trời”. Tôi nhắm mắt, ngủ. 15’ đấy, trước mặt một người khác phái không thể làm người ta ngủ mà không ý thức. Nhưng những giấc ngủ dài và những giấc mơ của tôi, cũng chẳng thể tránh khỏi cái sự vô tâm, ko ý thức khỏi cuộc sống ban ngày. Ừ, nhưng ban ngày tôi là một đứa vô tâm rồi còn gì. Trước đấy tôi đã nghĩ tới mẹ. Mẹ chẳng bao giờ có thể tận hưởng được cuộc sống như tôi. Tôi nhắm mắt, trong những giai điệu của “Cửa sổ mặt trời”, những giây phút thảnh thơi mà tôi ý thức được. Tôi tự bảo mình nhắm mắt để sớm mở mắt, thảnh thơi để sớm vướng bận. Vướng bận cũng là một hạnh phúc.

No comments:

Post a Comment

random walk during my journey

no9blue - View my most interesting photos on Flickriver