Saturday 18 April 2009

Norwegian wood

When I thought I knew what love was.


Tôi không thích “Norwegian wood” của The Beatles lần đầu tiên nghe nó. Đọc những trang đầu tiên của một “Norwegian wood” khác, không phải là “Gỗ” mà là “Rừng” Nauy, tôi có cảm giác mình thích để vẫn giữ nguyên ý kiến của mình qua những trang truyện nhẹ nhàng mà mịt mùng với đời sống, tình yêu, tình dục và một kết thúc giang giở.

Tôi đọc NW là vì một câu viết về truyện mà tôi đọc lở dở. “Khi Toru ôm Naoko, anh muốn nói với cô rằng “I am having sex with you now. I am inside you”. "

Giai điệu của “NW” vang lên làm Toru rùng mình. Một bài hát có thể chỉ là một bài hát. Thế nhưng khi nó gắn với một kỷ niệm để trở thành một thứ thân thuộc thì nó đã hóa thân thành một phần trong cuộc đời của một hay một số cá thể trôi nổi, lặn ngụp giữa những bầy san hô màu sắc hoặc những đám rong biển rối tung giữa biển khơi kia. Để rồi, suốt đời phải mang theo làm oằn những tấm thân nhỏ bé phù dung. Trong suốt 18 năm, mỗi lần nhớ về Naoko, thời gian để Toru lục lại những ký ức và chi tiết càng kéo dài hơn để đến một lúc, bàn tay nhỏ và lạnh kia sao lại siết vào một cõi mênh mông và hoang vu trong anh.


“Don’t you worry. You will be OK. You could go running all around here in the middle of the night and you’d never fall into the well. And as long as I stick with you, I won’t fall in, either.”
“Never?”
“Never!”
“How can you be so sure?”
“I just know.”

“Relax your body, and the rest of you will lighten up. What’s the point of saying that to me? If I relaxed my body now, I’d fall apart. I’ve always lived like this, and it’s the only way I know how to go on living. If I relaxed for a second, I’d never find my way back. I’d go to pieces, and the pieces would be blown away.”

Những mẩu đối thoại kia không có sức hút mãnh liệt để tôi có thể nói bị cuốn vào nhưng nó cứ bắt người ta phải đi theo như vào một khu rừng tối không biết lối đi nhưng thích thú vì những trải nghiệm và muốn tìm một cái gì đó gọi là khám phá.

“Do you love me?”
“You know I do.”
“Will you do me two favors?”
“… One is for you to realize how grateful I am that you came to see me here. I hope you’ll understand how happy you’ve made me.”
“… And the other wish?”
“I want you always to remember me. Will you remember that I existed, and that I stood next to you like this?”

Tôi đã không nghĩ ngay rằng Naoko sẽ chết mà chỉ nghĩ rằng chết thực vật và chết đi trong cuộc sống của một người quan trọng với mình liệu có khác gì nhau. Naoko yêu cầu như vậy vì cho rằng đến một lúc, cô sẽ ra khỏi cuộc đời Toru, mãi mãi?


Một người bạn bảo với tôi đây là truyện châu Á nên có lẽ vì thế mà đọc cảm thấy bế tắc. Nhưng đối với tôi, tôi không cảm thấy sự bế tắc, ngạt thở trong đó. Suy nghĩ, hồi tưởng được hóa thân trong những câu chữ một cách hiền hòa, lẩn khuất, vờn bay như làn khói từ một vài nén hương được thắp lúc tâm hồn muốn tìm về với tĩnh lặng.
Đột nhiên nhớ một câu trong “Đóa hoa vô thường”.


Một người bạn khá thân của tôi bảo rằng không thích truyện này vì có nhiều chi tiết về sex mà có thể gọi là “dirty”. Một người bạn khác tìm đọc truyện này vì nghe nói nó viết nhiều về sex. Tôi đến với NW, có thể là may mắn vì không được biết trước như thế nên đón nhận theo cách của tôi. Sex trong Norwegian wood qua Murakami thật, chi tiết mà có thể nhiều người cho là quá phương Tây. Nhưng tất cả xuất phát từ những bản thể con người mà tinh thần và thể xác không bị tách rời, nhưng, là những cá thể cô độc.


Tôi, một người chưa trải qua hết 20 năm đầu tiên của cuộc đời có một cái nhìn về sex khác Toru, Naoko, Midori hay với Murakami. Tôi đã từng là một đứa con gái ngu ngơ nghĩ rằng tình yêu phải nhiều giai đoạn, rằng người VN phải yêu rồi mới nghĩ đến sex. Đến bây giờ, đối với tôi sex vẫn là một biểu tượng cao nhất của tình yêu. Đó là sự toàn vẹn của tâm hồn và thể xác mà hai con người có thể và làm hết sức có thể để mang đến bên nhau, cho nhau. Nhưng đối với Murakami và sex trong Norwegian wood, đó là những cuộc tìm kiếm của các tâm hồn cô độc. Tôi hoàn toàn không phản đối những hành động đó vì họ là những người bạn của nhau, là những người có thể ở bên nhau, có thể phơi bày với nhau tất cả vậy thì sex cũng chỉ một mặt để những con người đó hiểu nhau hơn, cảm thấy được che chở và sẻ chia sau tất cả nhu cầu đời thường. Nhưng, buồn, nỗi buồn tưởng như lẩn khuất mà thật ra luôn lảng vảng và hiện hữu theo suốt truyện. Có lẽ đối với tôi nó buồn chỉ vì nó không theo suy nghĩ của tôi, khi sex là hành động để sẻ chia nỗi cô độc.


Một phần vì đọc truyện, vì Midori mà có lẽ tôi đã hút thuốc. Tôi hút với hai người bạn thân, cảm thấy thoái mái. Ngồi trong quán bar tối thứ 7 lúc đó tôi đã nghĩ đến một lúc nào đó sẽ ngồi với người mà tôi đã hàng ngày khuyên đừng hút thuốc, người đã cho tôi hiểu yêu làm người ta có cảm giác là của nhau. Sau đó, tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh để nói với một người rằng tôi đã hút thuốc. Tôi muốn nói với người đó rằng nhiều giá trị trong tôi đã thay đổi và tôi đang chứng kiến điều đó.

Tôi không thích NW khi nghe lần đầu, cũng giống như rất nhiều bài hát của The Moffatts năm lớp 8 mà tôi nghe. Chỉ biết rằng càng nghe càng thấy hay, điều đấy chắc tồn tại ở nhiều người. Năm lớp 8 tôi biết Beatles nhưng chỉ nhớ mình đã nghe Imagine, Yesterday mà thôi. Chiều nay, lúc đi chơi tennis về nghĩ rằng mình chắc sẽ nhớ những thời gian ở đây. Một con bé đi dọc theo những hàng cây, một dấu chấm nhỏ di động dưới chân những tòa nhà cao tầng bằng kính sau những buổi tennis và yoga, nghêu ngao hát Michelle, Hey Jude, Octopus's Garden,... hay There's a place không chỉ cho riêng mình.

Lúc đó một suy nghĩ đến trong tôi hay lại trở về với tôi: Tôi cảm thấy mình may mắn khi được sống.

No comments:

Post a Comment

random walk during my journey

no9blue - View my most interesting photos on Flickriver