Saturday 18 April 2009

31-01-2008

Tôi đang ngồi ở sân bay Nội Bài, đợi Trà rồi về. Nhưng nó thì bay từ Nhật, còn tôi chỉ từ Đà Nẵng. Tôi ngồi một mình, mặc dù người đi đón Trà ít nhất có hai, tôi và anh Hiếu, bạn tôi, người yêu nó. Một chút say máy bay vẫn còn trong người. Tôi lâu lắm rồi, không biết từ khi nào ko biết thế nào là say máy bay, chỉ biết lúc uống rượu mà cảm thấy say, tôi không nói nữa. Vì khi đấy, tôi thấy mình tỉnh nhất. Lúc đi trên đường ống dẫn từ cánh máy bay vào ga, tôi nghĩ có khi say lại hay. Vì tôi sẽ chẳng đi nhiều nữa. Năm vừa rồi, nếu tính theo dương lịch tôi đi nhiều vô kể, nói cho ngoa ngoắt lên, và không mệt. Tôi chu du từ bang tôi ở Mỹ đến thưởng thức cái lạnh 0 độ F ở quê hương của Frank Sinatra cho đến việc tận hưởng nắng, gió ở Laguna Beach. Nghe thật là khoe khoang. Tôi vẫn còn giữ 2 cái boarding pass từ Baltimore xuống Houston và từ Oklahoma đến Chicago ngày giữa tháng 5. Còn 2 tấm vé khác từ Frankfurt đến Chicago và từ Chicago đến OKC ngày 24/12/06 tôi chẳng thấy đâu nữa rồi. Hai cái vé sau là kỷ niệm đẹp, tôi cho là vậy, ngược với 2 cái vé của tháng 5. Thế mà quan niệm đẹp xấu của tôi trong giây lát thay đổi. Đẹp là gì nếu chỉ là kỷ niệm, để nghĩ về nó rồi nuông chiều bản thân bằng những giọt nước mắt. Còn những gì buồn, thì đã đi qua, hay chính xác hơn, tôi chắc đã vượt qua.

Tôi cứ tưởng mình không còn khả năng viết lách những thứ thế này nữa. Bởi vì những thứ không lý trí, cho dù dễ tuôn ra vì không phải suy nghĩ cần những khoảng thời gian cho riêng mình. Hơn nữa, những khoảng thời gian đó cần cái thứ gọi là ‘cảm xúc’. Mẹ tôi ôm tôi và khóc ở sân bay Đà Nẵng. Mẹ tôi không ra Hà Nội tiễn tôi ra nước ngoài, tôi cho đấy là một điều nên làm hơn. Ở gần mẹ hay ở nhà, tôi nghĩ mình sẽ được tôi luyện thành sắt, thép trái tim và cả con người. Tôi không biết từ lúc nào tôi không cho phép mình thể hiện cảm xúc trước người khác. Một chị đồng nghiệp bảo nếu tôi vui sẽ biết ngay, vì trông mặt rạng rỡ hẳn. Tôi không trông thấy mặt mình nên không biết. Chỉ biết tôi cho phép mình thể hiện niềm vui có vẻ cường điệu hơn, nhưng thật lòng trước người khác, điều mà cấp 1, cấp 2 hình như tôi không thế.

Trước khi ngồi xuống type những dòng này, tôi vẫn nhớ bật cái di động lên, để tôi không cố tình cắt đứt liên lạc với thế giới. Tôi hay thấy tôi một mình trong thế giới này. Như lúc nãy trên đường ống nối máy bay với nhà ga, tôi không cầm được mình khi thấy một em bé gái chừng hơn 2 tuổi. Em bé mặc cái váy da cam, chỉ ra ngoài kia ‘Mẹ ơi máy bay kìa!’. Một phút trước đấy, tôi thấy mình ở trong cái lạnh hạnh phúc co ro của Hà Nội. Chỉ tại mẹ tôi hay kể chuyện ngày xưa tôi bé. Ngày xưa tôi ra Hà Nội lúc 19 tháng tuổi, rồi rất nhiều dịp sau đấy, đến giờ tôi vẫn nhớ những chuyến đi đi về về. Tôi vẫn như đang ngồi trên máy bay với mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra ba và ông ngoại đứng ở dưới vẫy hai mẹ con. Sao tôi lại sentimental quá thế này?! Thế này làm sao tí nữa tôi nhảy cẫng đón Trà như cách đây một năm rưỡi. Một năm, người ta khác nhiều. Cách đây 2 năm, tôi cũng về Việt Nam và đi qua Hà Lan. Ngày đầu tiên vừa bước xuống ga, tôi khóc chỉ vì nghe tiếng Hà Lan và nghĩ mình không được nghe tiếng Việt nữa. Đợt đấy tôi về VN 6 tuần. Còn đợt này, về VN hơn 6 tháng, tôi chờ ngày mình sẽ quay lại thành phố của mình. Rồi tôi sẽ dọn nhà vào buổi chiều, đi mua sắm những thứ cần thiết. Tôi có đến 3 cuộc hẹn đang chờ cho công việc. Đấy, tôi khỏe thế đấy, chứ có mệt và say đâu. Tôi vẫn còn nhớ ngày tháng 5 từ Mỹ về Hà Lan, tôi ngủ 17 tiếng ở nhà đứa bạn tôi và người yêu nó. Tôi không thấy mụ mị sau giấc ngủ mà tỉnh dậy thấy hạnh phúc, cứ như ở Mỹ hơn 5 tháng tôi không được ngủ. Mà từ ngày ở Baltimore, hình như tôi không ngủ say. Tôi tiếc vì mình đã có những giấc ngủ không phải mơ ở Oklahoma.

Tôi cứ tự bảo mình sẽ không viết blog nữa, nhưng chỉ là blog thôi. Còn tôi vẫn luôn viết, viết trên đường, những lúc ở nhà nhìn mẹ, nhìn em, khi ngồi ngoài vỉa hè Hà Nội vào một đêm cuối năm,… Trong tờ horoscope của tôi còn có đoạn ‘ u used to keep a diary’… ý là không tốt, phải bỏ những thứ ấy đi.

Tôi in truyện ngắn mà đứa bạn tôi dịch định để đọc trong lúc chờ Trà. Truyện của Murakami. Trà, anh Hiếu và nhiều người khác thì đã đọc ngay lúc ấy. Còn tôi, vì gặp nhiều người, vì học, vì thời gian với mẹ, với em,… tôi không đọc và cũng không viết. Tiếc là tôi không chuyển ngay thành một kẻ trọc phú, luyến tiếc nghệ thuật ngay được. Xung quanh tôi là những người bạn mà tôi thấy thanh cao. Còn tôi, hôm qua ở Katynat ngồi nói chuyện chứng khoán trước những người chơi đàn. Ở quán đấy, tôi một lần thấy Midori khi ngồi uống rượu với với một người bạn. Cũng như ở Ciao, cái bàn 2 người cắm một bông hồng cạnh cửa sổ tầng hai giờ không còn mà tôi cũng vẫn đến Ciao, với những bạn bè khác.

Tôi chẳng được coi là người Hà Nội, đương nhiên rồi. Về Đà Nẵng, những người bán hàng ngoài đường bao giờ cũng hỏi ‘chị ở Hà Nội à?’ Mà tất cả cũng ở bản thân, khi tôi thấy mình không thuộc về đâu. Vừa rồi, nhờ gặp một bác, mà tôi phải gọi là ông mới đúng, vi đã gần 80, đi cùng xe với mình từ HN vào ĐN mà suy nghĩ, quan niệm của tôi được thay đổi. Quan trọng hơn, tôi thấy mình thuộc về những nơi mình đã sống, những nơi người thân và bạn bè đã tạo nên mình. Ngõ, mà ở ĐN gọi là kiệt vào nhà Phương năm lớp 6 vẫn thế. Cái bảng xanh dán danh sách đội tuyển học sinh giỏi của trường Nguyễn Khuyến vẫn làm tôi bồi hồi. Những lúc như thế, mọi thứ trở về. Haiz, tôi chắc là một già luẩn quẩn nếu cứ mãi thấy cuộc sống là một vòng trôn ốc. Nhưng trôn ốc mà, bao giờ cũng đi lên. Rất nhiều khi không hiểu vì sao mình đã có thể đi qua những đoạn đường ấy. Thế mà tôi hình như vẫn là một đứa bé cứ từ từ cùng với nắng gió, đất trời đi trên những đoạn đường tiếp theo.

No comments:

Post a Comment

random walk during my journey

no9blue - View my most interesting photos on Flickriver