Saturday 18 April 2009

Dưới trăng

At least, I don't deny the past.
Baltimore, 2007, before Easter.


Tôi không biết. Ngày hôm nay có lúc tôi đã nghĩ nên đóng blog của mình lại, chỉ vì mình chẳng có gì tươi mới và những gì viết lên đây chỉ như những cặn bã, những gì xấu xí nhất trong người, khi mà không có ai ở bên cạnh để chia sẻ. Đa số những blog tôi viết, chỉ là những cảm xúc tạm bợ và nhất thời, ngay cả là suy nghĩ thì tôi cũng không thích chúng, vì đó là những suy nghĩ tiêu cực hoặc ít nhất làm tôi cảm thấy cái đầu mình rất tiêu cực. Tất nhiên tôi viết blog chỉ cho mình. Cái dạo tôi còn yêu, tôi nghĩ cũng chẳng viết về tình yêu của mình làm gì mà những gì mình phải viết sẽ là những bài ca ngợi về tình yêu cuộc sống, review về những bộ phim, những quyển sách tôi đọc. Thế mà tôi lại chẳng thực hiện.

Có những blog, hay chỉ là một vài blog lúc đọc làm tôi suy nghĩ, làm tôi yêu đời và tin vào cuộc sống. Ở nơi đó, mà người viết gần như là những con người hoàn thiện, cả trên mạng lẫn ngoài đời (mà internet và cuộc sống cũng chỉ là một mà thôi) tôi tìm thấy tình yêu, nhẹ nhàng, trìu mến. Có khi là tràn ngập nhưng có khi cũng chỉ là những tiếng cười, niềm vui và hạnh phúc ẩn hiện, được những con người sống và yêu hết mình cảm nhận đúng vào lúc họ đang ở trong nó. Tôi yêu những con người yêu nhau. Chẳng hiểu sao, đứa bạn thân nào của tôi cũng bảo đừng yêu đời nữa, yêu người đi. Đấy chẳng phải là yêu người sao?

Tôi bảo với N xem ảnh nó với người yêu, từ lâu rồi, cái ảnh đứng ở biển được một bà bán hàng rong chụp hộ, thừa chân và thiếu đầu thế mà tôi vui, tôi cười, cái cười không toe toét, không nhăn răng. Vì tôi thấy N ôm người yêu nó, vì tôi thấy nó hạnh phúc. Tôi thích đọc blog của chị GT vì ở đó tôi thấy sự vĩnh cửu. Dù biết rằng gia đình là một quá trình tiếp diễn và đòi hỏi những nỗ lực để làm mới , rằng gia đình, cũng như tất cả đều sẽ đổi thay, nhưng ở đó, tôi tìm thấy câu kết thúc trong những câu chuyện cổ tích, rằng 'họ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời'. Những con người, những chặng đường và người đồng hành... Có một ngày mùa đông tôi đã nói với anh rằng 'em đọc blog của T, trời lạnh, tay tê cóng nhưng lòng thì ấm.' Có lẽ mùa đông là mùa sưởi ấm những trái tim, từ những đôi bàn tay. Còn hôm nay, những ngày nay tôi nói rằng nhìn cây cối ngoài kia, cảm thấy như có lỗi vì mình không yêu nữa, có muốn cũng không được nữa. Tôi nói thế, mà thật sự có khi ước được thế. Nhưng nếu là sự thật, thì tôi cũng sẽ chẳng cảm nhận được tình yêu đang tan đi hay nhập nhòa trong người.

Có khi, tôi thấy rằng mình có thể bắt đầu một mối quan hệ mới vì mình muốn thế, và cái gọi là tình cảm nó cứ như sẵn ở trong người. Tôi đã kìm nén nó lâu rồi nhưng một khi đã hé ra được từ cái mặt đất cằn cỗi trong tôi thì chẳng thể ngăn lại. Thế nhưng tôi là một đứa du mục, tôi cứ đi hết nơi này đến nơi kia thì chẳng thể có một cái tình yêu gọi là thực tế. Thực tế ở đây được hiểu là gặp nhau, yêu nhau và được ở bên cạnh nhau mà không xa xôi, cách trở gì.

Đấy, nhiều khi tôi không muốn viết blog là vì thế này. Suy nghĩ vẩn vơ, lạc đi đâu. Nếu làm văn thế này thì sẽ rất dễ lạc đề. Ừ, tôi viết văn được điểm cao cũng phải cần có cảm xúc. Cảm xúc hóa ra cũng là thứ có thể nhào nặn hay tôi luyện nhỉ?

Từ lúc qua Mĩ đến giờ, tôi rất hay được nhìn thấy trăng. T thích trăng, vì nhiều lý do. Nếu bảo T viết sẽ hay hơn. Tôi thích sao hơn, vì sao là những thứ không thay đổi. Tôi lại nhớ những ngày cùng ba mẹ và em nằm trên bãi biển, ngắm trăng và sao. Cách đây gần 5 năm, tôi đã ước có một người với mình, lúc ở biển cùng bạn bè buổi tối. Thật buồn cười, chỉ vì một câu nói bâng quơ. Tôi chẳng coi đó là ngu ngơ của cái tuổi 16. Không được xác định rõ ràng, nhưng tình cảm, có bao giờ với tôi là rõ ràng. Có lẽ vì đọc blog của anh H, vì đêm rằm Hội An hay chỉ là vì tình yêu của anh đối với T mà làm tôi nhớ đến trăng. Hoặc là đọc blog của chị GT, với tình yêu mênh mông của hai người bạn đường trên dãy Ô Quy Hồ mà tôi nhớ. Đối với tôi, thật buồn cười, tình yêu của tôi thật nhỏ bé. Đó là lúc tôi mặc một cái quần ở nhà, khoác áo của anh, đi dép loẹt xoẹt ngước nhìn trăng vào một buổi tối trời trong. Cả hai bước đi, tôi được thu mình và nép người lại, bên anh.

No comments:

Post a Comment

random walk during my journey

no9blue - View my most interesting photos on Flickriver