Saturday 18 April 2009

Saigon, December 2007

Một hôm, một người đã hỏi tôi ‘QA thấy mình là người tình cảm hay lý trí?’ Tôi bảo ‘tùy’. Rồi sau đó nói ‘tớ là người lý trí’, vì tôi lý trí với người đối diện. Tôi phát hiện ra những bạn bè thân của mình đa số là những người rất conflict. Còn tôi thì chắc là không, ít ra là trước mặt con người. Ừ, thế mà cái hoang liêu, cái bất cẩn và không cần gì, không cần ai nhiều khi cứ trỗi dậy trong môi trường văn phòng, trên khu đất đắt nhất Sài Gòn này.

Tôi nhớ buổi chiều đi cùng Fan qua cầu Long Biên, qua những triền đê, qua những ngõ nhỏ đã được đổ bê tông để đến Bến Trăng. Bến Trăng là một nơi được con người cặm cụi tô vẽ nên dù cho những quả bưởi có được nắng chiếu vàng hay lung linh tôi nhìn những quả khế thì đó vẫn là một nơi ‘có người’. Nhưng cái cảm giác vui khi nhìn mấy con Vàng đứng trên con đường làng, những cọng rơm và những đống gạch… Tôi nhớ lúc ra khỏi Bến Trăng, đằng sau ngôi nhà gạch bé tôi lại nhìn thấy sông. Tôi lại nhớ và đã nói với Fan rằng mình ước khi chết, sẽ được đốt thành tro và thả xuống dòng sông. Sông nào cũng được, con sông xanh ở Huế quê tôi hay sông Hồng, hay nếu được hơn và có lẽ là hạnh phúc nhất, tôi chết trong lòng Trường Giang.

...

No comments:

Post a Comment

random walk during my journey

no9blue - View my most interesting photos on Flickriver